Những câu chuyện của nhóm Xi Ha
Phan_10
Những người đi lại trong khách sạn đều không khỏi hiếu kì nhìn anh ấy. Nhân viên khách sạn hỏi rõ chi tiết hành lí của Kỷ Trung, cứ như thế, tôi và Kỷ Trung ngồi xuống nhìn đồng hồ. Đã 9 giờ 30 rồi, liên hoan âm nhạc trên tầng hai đã bắt đầu rồi.
Bỗng nhiên Kỷ Trung giống như nhìn thấy quái vật vậy, vội kéo tay tôi bỏ chạy, tôi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?” Kỷ Trung lấy tay bặm chặt miệng tôi, ý muốn tôi đừng lên tiếng.
Tôi không biết Kỷ Trung đã nhìn thấy gì, nhưng nét mặt anh ấy lộ vẻ hoảng sợ thật sự, không giống như giả vờ dọa, vì thế tôi lập tức không lên tiếng nữa. Tôi chạy theo sau Kỷ Trung, trốn tới trốn lui trên đường đi của khách sạn, giống như kẻ trộm vậy.
Kỷ Trung phát hiện có một căn phòng nhỏ lõm vào bên trong ngay góc quẹo của đường đi, bên trong chứa một tấm ván, xung quanh được quấn bằng vải đen, không biết để làm gì, nhưng cũng vừa đủ cho hai chúng tôi chui vào, vì thế chúng tôi vội vã nhảy vào đó trốn.
Kỷ Trung đưa tay vén tấm vải đen, trong góc nhỏ lúc đó tối om, anh ấy dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau lần kinh hãi vừa rồi. Tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc Kỷ Trung đã nhìn thấy điều gì dưới đại sảnh mà lại hốt hoảng đến như vậy?
Bỗng nhiên, chúng tôi nghe thấy vang lên tràng vỗ tay, còn có cả tiếng huýt sáo nữa. Tôi và Kỷ Trung áp tai vào nghe, một lát sau bên trong lại vọng ra tiếng nhạc, Kỷ Trung ghé vào tai tôi nói: “ Xem ra đây là hậu đài của liên hoan âm nhạc. Đáng tiếc bây giờ chúng ta không thể ở sân khấu để xem được. Hay là chúng ta khoét một lỗ trên ván, tối nay sẽ trốn ở đây để xem trộm nhé.”
Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng người dẫn chương trình nói lớn: “Bây giờ, xin các bạn chuẩn bị hét thật lớn, vỗ tay thật nồng nhiệt để hoan nghênh các vị khách đặc biệt tối nay!”
Tôi và Kỷ Trung chú ý lắng nghe, bỗng nhiên không biết chuyện gì xảy ra, tấm ván mà chúng tôi đang giẫm lên bắt đầu chuyển động. Tôi hốt hoảng muốn vớ lấy tấm vải đen xung quanh, nhưng toàn thân tôi cứ thế được đưa lên cao, rồi bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó một luồng sáng mạnh chiếu vào người tôi và Kỷ Trung, sáng đến nỗi chúng tôi không mở mắt ra được. Tiếng vỗ tay theo nhịp bắt đầu vang lên, trong gian phòng vang lên tiếng la hét cổ vũ nhiệt tình của khán giả.
Tôi và Kỷ Trung hốt hoảng đứng dưới ánh sánh chói chang, bỗng nhiên tiếng kêu inh tai của khán giả im bặt, là mộ sự im lặng đáng sợ, im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được. Sau đó, chúng tôi nghe người dẫn chương trình: “Thật xin lỗi, lúc nãy ấn nhầm, bây giờ tôi chính thức giới thiệu Gia Binh ra sân khấu!”. Chúng tôi lại thấy một bục khác của khán đài đang đưa lên cao, bên trong chính là Thái Hi!
Ba chúng tôi đối mặt nhau, đứng hai bên sân khấu. Người dẫn chương trình bị chúng tôi làm cho rối tung lên, khán giả thì nhốn nháo, có mấy người bắt đầu huýt sáo. Người dẫn chương trình mơ hồ hỏi chúng tôi: “Các bạn là ai vậy?”
Toàn bộ khán giả đều yêu lặng, đang lắng nghe câu trả lời của chúng tôi. Tôi và Kỷ Trung căng thẳng nhìn nhau, trong đầu trống rỗng, cũng không biết nên nói điều gì nữa. Đúng lúc đó, trên khán đài chợt có giọng nói: “Các bạn ấy là những người nhảy phụ họa!”
Tôi nhận ra, đó chính là tiếng của Kim Tại Vũ nhóm Xi Ha, cũng may cậu ấy phản ứng nhanh, tôi thở phào một tiếng. Kỷ Trung như vớ được chiếc phao cứu mệnh vậy, bèn vội vã giải thích: “Không sai, không sai, hai chúng tôi đến nhảy phụ họa cho Thái Hi.”
Khán giả lại rì rầm, người dẫn chương trình cười: “Thì ra hai bạn là người múa phụ họa, cách ra sân khấu đặc biệt lắm. Bây giờ xin quý khán giả hãy nắm chặt tay nắm trên ghế của mình, buổi biểu diễn âm nhạc dữ dội nhất trong lịch sử sắp bắt đầu rồi! Xin mời ba vị!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang dội, tiếp đó tiếng nhạc bắt đầu, ánh đèn nhiều màu tập trung chiếu vào người tôi và Kỷ Trung, đổi màu xanh đỏ tím vàng liên tục. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, Thái Hi bắt đầu hát. Tôi và Kỷ Trung không biết làm sao, nhìn nhau, đành phải dày mặt hoa chân múa tay theo điệu nhạc.
Chiếc khăn tắm có hình con gấu trên người Kỷ Trung nhỏ quá, thỉnh thoảng lại bung ra, Kỷ Trung đành phải lấy tay trái nắm chặt lấy góc trái của khăn tắm, chân bước tới lui chỉ cử động nửa người. Vì anh ấy không thể làm động tác dang chân, cũng không thể cúi lưng xuống được, chỉ có thể làm những động tác duy chuyển đùi mà thôi. Thật ngốc nghếch như con gấu nhỏ vậy, khán giả cũng vì thế mà la hét to hơn.
Ba chúng tôi ngượng ngùng biểu diễn loạn xạ, một phút trên khán đài như một thế kỉ vậy. Cũng không biết bao lâu sau, tiếng nhạc mới chịu dừng lại, ba chúng tôi mồ hôi nhễ nhại đứng trên sân khấu, chỉ cần người dẫn chương trình lên tiếng là lập tức rút lui vào hậu đài.
Người dẫn chương trình lại cầm micro đi ra. Ai ngờ, cậu ta không để chúng tôi đi, mà còn bảo chúng tôi ngồi đợi ngay dãy đầu tiên của khán đài, vì một lát nữa sau khi biểu diễn, còn có mục trao giải thưởng nữa.
Ba chúng tôi đành miễn cưỡng ngồi dãy đầu tiên của khán đài. Thái Hi ngồi bên phải, tôi liếc mắt thấy thỉnh thoảng anh ấy quay đầu nhìn tôi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại lắc đầu. Tôi chủ động quay qua nói với Thái Hi: “Mình muốn nhờ cậu một chuyện, bây giờ đừng nói gì cả, đừng nói gì cả.” Rồi căng thẳng tiếp tục xem biểu diễn. Lúc đó, Kỷ Trung quay qua nói: “Chúng ta chuẩn bị sẵn, đợi lát nữa chỉ cần người dẫn chương trình nói xong, sẽ lập tức rời khỏi đây.” Tôi gật đầu.
Cuối cùng, buổi biểu diễn cũng kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu phát thưởng, trong đó có các giải “Ca sĩ hay nhất”, “Ban nhạc hay nhất”… Tại Vũ thay mặt nhóm Xi Ha lên sân khấu lãnh thưởng. Thấy buổi liên hoan sắp kết thúc rồi, Kỷ Trung nói: “Chuẩn bị nhé, chúng ta lập tức rút thôi!”. Ai ngờ lúc đó người dẫn chương trình lại nói: “Bây giờ là một giải thưởng quan trọng cuối cùng: Giải thưởng đôi nhảy nam nữ đẹp nhất, đó là…”
Tiếp đó, ánh đèn trên sân khấu chiếu xuống phía khán đài, cuối cùng dừng lại tại chỗ chúng tôi! Tiếng vỗ tay vang lên liên tục, người dẫn chương trình hưng phấn lên tiếng: “Là kiểu tạo hình chú gấu nhỏ!”
Khán giả càng la hét lên. Kỷ Trung không ngờ anh ấy lại phải quấn khăn tắm lên sân khấu một lần nữa, vì thế sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu vẫn không đứng lên. Tuy nhiên, tiếng cổ vũ càng nhiệt tình hơn, người dẫn chương trình không ngừng hối thúc, Kỷ Trung đành phải bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình đưa micro đến trước mặt anh ấy, muốn Kỷ Trung phát biểu cảm tưởng.
Tôi ngồi ở dưới nhìn Kỷ Trung miễn cưỡng cầm micro, nhìn khán giả bên dưới khán đài. Lúc sắp mở miệng nói, nét mặt anh ấy bỗng nhiên biến đổi, lộ rõ vẻ hoảng hốt mà lúc nãy tôi thấy ở đại sảnh khách sạn! Đứng im nữa phút, im lặng không nói gì, rồi Kỷ Trung bước xuống sân khấu, lặng lẽ đi mất…
CHƯƠNG 21: ÁNH MẮT SẮC SẢO ĐÓ
Sau khi liên hoan âm nhạc kết thúc, tôi bị Thái Hi kéo lại. Kỷ Trung nhìn thấy nhưng lại không nói gì, xem ra có tâm sự gì đó rất nặng nề. Sau khi xuống khán đài, một mình anh ấy trở về phòng.
Thái Hi kéo tôi ra ngoài khách sạn, anh ấy dựa vào một cái cột, nhìn tôi không chớp mắt. Bỗng thấy lồng ngực Thái Hi thở rất mạnh, cả người giống như dán vào cột vậy. Dần dần trong mắt anh hiện lên vẻ đau khổ sâu sắc, nó lan khắp mặt Thái Hi. Anh ấy đau khổ nhìn tôi bằng ánh mắt cùng cực đó, đứng trong đêm gió, tôi không khỏi có chút run rẩy.
Một lúc sau đó, Thái Hi mới lên tiếng: “Thảo nào sáng nay cậu nói không có thời gian cùng đi xem ca nhạc, thì ra là đã có hẹn với người khác rồi.”
“Không phải đâu, Thái Hi.” Tôi vội vã giải thích: “Hôm nay lúc nói chuyện điện thoại với cậu, mình không hề nghĩ là tối nay sẽ đi xem ca nhạc.”
“Vậy à, Y Nghiên?”. Chợt Thái Hi nói như đang bị thương vậy: “Mình cứ nghĩ trong ba ngày này cậu sẽ suy nghĩ kỹ đến mối quan hệ giữa hai chúng mình, hai hôm nay mình luôn kìm nén suy nghĩ đến tìm cậu, hy vọng có thể sau ba ngày sẽ có được câu trả lời chính thức và sẽ hài lòng. Nhưng xem ra, cậu không hề suy nghĩ qua vấn đề này?”
Tôi thở nhẹ: “Mình đương nhiên đã nghĩ rồi, Thái Hi, mình có thể thề là mình có suy nghĩ kỹ về điều này.” Tôi nhìn Thái Hi, nét mặt nghiêm túc và trân trọng: “Nhưng đáp án của mình vẫn không thay đổi, từ trước đến nay vẫn thế. Người mình yêu là Kỷ Trung.”
Thái Hi dùng ánh mắt đầy sâu thẳm nhìn tôi: “Nhưng mình không thể nhìn cậu lại một lần nữa đi vào trong thế giới đầy nguy hiểm và đau khổ kia của Kỷ Trung!”
Tôi lộ vẻ nghi hoặc: “Nguy hiểm và đau khổ? Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Sức khỏe của Kỷ Trung đã phục hồi rồi. Hơn nữa, sau khi mình và cậu ấy trở lại với nhau, bọn mình đều rất vui vẻ, cuộc sống hàng ngày giống như đang cưỡi trên đám mây bay nhè nhẹ vậy, tại sao chúng mình lại đau khổ chứ?! Đương nhiên, việc quay trở lại của bọn mình đã tạo thành nổi khổ cho Thái Chân!”.
Thái Hi nhìn tôi một lúc rồi thẳng thắn nói: “Nếu như Thái Chân đau khổ, đó là vì tự nó chuốc lấy. Cậu nói cuộc sống hàng ngày hiện nay của các cậu giống như đang cưỡi trên những đám mây. Nhưng cậu không có nghĩ qua, nếu như một ngày nào đó cậu rơi từ trên đám mây xuống, cậu sẽ thế nào? Có thể cậu sẽ ngã đến nỗi không thể đứng dậy được, thậm chí có thể gãy xương toàn thân. Lúc đó, trên mặt đất, liệu có người tiếp ứng cậu không?”
Tôi mơ hồ nhìn nét mặt thâm trầm của Thái Hi, lời của anh ấy làm tôi thấy mơ hồ, cái gì mà rơi trên mây xuống sẽ làm sao? Cái gì sẽ không thể đứng dậy được? Cái gì mà gãy xương toàn thân? Lời nói của anh ấy thật khiến tôi không thể suy nghĩ nổi.
Tôi lẩm bẩm nói: “Mình không hiểu cậu đang nói gì. Nhưng mình lại biết mình đang làm gì. Mình và Kỷ Trung đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt, mình và cậu ấy đã trải qua thời gian dài sóng gió. Bây giờ mình nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể chia cắt được chúng mình nữa!”
Sự thẳng thắn kiên định của tôi dường như làm Thái Hi càng thêm lo buồn: “Y Nghiên, chuyện gì cũng đừng nên chắc chắn như thế, thế giới này việc gì cũng có thể xảy ra. Mai là ngày hẹn cuối cùng của chúng ta, giả sử như ngày mai cậu có nhận lời yêu mình hay không? Hoặc là…”
Tôi ngắt lời anh ấy: “Thái Hi, bây giờ mình có thể chắc chắn nói với cậu rằng cho dù là hôm trước, hôm nay hay hôm sau đi nữa thì người mình yêu vẫn là Kỷ Trung! Dù tình yêu có làm ình căng thẳng, phiền muộn, bất an cỡ nào đi nữa thì câu trả lời của mình vẫn không thay đổi!”
Thái Hi mơ màng nhìn tôi: “Mình nghĩ tạm thời tình yêu làm cho cậu mê muội đi rồi!”
Tôi khẳng định: “Không, mình không hề mê muội! Mình xác định rõ người mình yêu là Kỷ Trung!”
Thái Hi lại hỏi: “Cậu khẳng định người cậu yêu không phải là mình!”
Tôi đón lấy ánh mắt anh ấy: “Mình khẳng định.”
Thái Hi vẫn không buông tha cho tôi: “Thế làm sao có thể khẳng định được là cậu có sai lầm hay không chứ?”
Tôi đứng thẳng lưng lên: “Mình khẳng định mình không sai!”
Trong mắt Thái Hi thoáng qua một điều gì đó khó hiểu: “Cậu thật sự khẳng định sẽ cùng cậu ấy?”
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, hét lên: “Mình khẳng định! Mình chắc chắn! Nếu cuộc sống của mình không có cậu, mình vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng nếu không có Kỷ Trung…”. Nói đến đây, trong đầu tôi bất giác xuất hiện cảnh tôi và Kỷ Trung cách xa nhau, tôi lắc mạnh đầu: “… mình nghĩ mình không thể tiếp tục sống được, cho dù cậu ấy đi đến đâu, chân trời góc bể mình đều đi cùng cậu ấy!”
Sự khó hiểu trong mắt Thái Hi càng đậm nét hơn, anh lắc đầu nói: “Có nhiều điều mình không hiểu, cậu và cậu ta ở bên nhau nếu không khóc thì cãi nhau hoặc đấu khẩu với nhau, mình không hề nhìn thấy cậu vui vẻ hơn trước kia.”
Tôi gật đầu nói: “Phải, mình và Kỷ Trung thường hay hiểu nhầm nhau, cố tình xuyên tạc nhau, càng làm rõ thì càng mâu thuẫn nhau. Nhưng sao cậu biết là mình không vui chứ?”. Tôi lấy tay đặt lên ngực mình: “Ở đây, mỗi nổi thống khổ của mình và Kỷ Trung đều mang đến một niềm vui mừng như điên vậy! Đây là điều mà cậu không thể thấy được! Vì cậu ấy mình mới biết thế nào là tình yêu, không chỉ đơn giản là thích mà đó là một sức mạnh cháy bỏng đốt cháy con người, một khi đã vào thì không thể nào ra được nữa!”
Chợt Thái Hi nắm chặt bàn tay rồi nói tiếp: “Y Nghiên, mình thừa nhận mình không thể mang đến cho cậu một tình yêu cuồng nhiệt như Kỷ Trung, mình đã từng trải qua, hai năm trước. Mình từng là đại ca của băng nhóm trong trường học, mình cũng từng ngang tàng như Kỷ Trung vậy, nhưng trong một lần thanh toán lẫn nhau, mình không còn gì cả, cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi. Chính mắt mình chứng kiến bạn gái chết trong tay mình. Từ đó trở đi, mình thề sau này mình không để người bên cạnh phải chịu tủi thân, mình quyết không để người đó khóc và đau lòng. Mình muốn làm cho cuộc sống của người ấy mỗi ngày đều là bầu trời trong xanh không một áng mây! Cho đến học kì này gặp cậu, Y Nghiên, lúc mình thấy cậu vì Kỷ Trung mà đau buồn rơi nước mắt, mình liền thầm nghĩ, từ nay về sau mình sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cậu, mình phải chữa khỏi nước mắt của cậu!”
Nước mắt tôi ứa ra, từng giọt cứ thế rơi xuống, nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nếu mình không gặp Kỷ Trung, có lẽ mình sẽ bị cậu làm cho cảm động. Nếu như mình không yêu Kỷ Trung, có lẽ mình sẽ vì thế mà nhảy vào trong lòng cậu rồi.” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mình và cậu ấy đã gặp nhau, đã cãi nhau, đã yêu nhau! Mình và cậu ấy một lúc chia xa, một lúc lại ganh ghét, một lúc ôm nhau, lúc lại giày vò nhau. Mặc dù đau khổ, mặc dù không an toàn nhưng niềm hạnh phúc đến từ đó thì không có gì sánh được. Mùi vị phong phú của tình yêu chỉ có mình và cậu ấy mới có thể cảm nhận được, trái tim của mình đã bị cậu ấy lấp đầy rồi. Mình thật sự không thể giải thích được tại sao mình lại không chọn tình yêu bình yên của cậu, mà tình nguyện lựa chọn tình yêu đầy phong ba bão táp của Kỷ Trung. Tình yêu vốn dĩ là điều hẹp hòi như thế, ích kỉ như thế, tế nhị như thế. Thái Hi, mình hoàn toàn không thể giải thích được!”
Một hồi lâu sau, Thái Hi mở miệng nói: “Y Nghiên, mình nghĩ cậu nói đúng, tình yêu vốn dĩ tế nhị đến thế, mình không thể nào giải thích rõ ràng, mình cũng không thể nào hiểu tường tận được. Cậu yên tâm, kể từ ngày mai, mình sẽ không lấy những điều này làm phiền cậu nữa. Mình sẽ dần dần rút khỏi thế giới của cậu và Kỷ Trung.” Nói xong, mắt cậu ấy nhìn thẳng tôi trong vắt, rồi nói tiếp: “Cậu không cần phải buồn vì mình đâu.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy. Nét mặt Thái Hi lại bắt đầu trở nên phức tạp, không thể đoán được như trước đây. Có lẽ anh sẽ buồn, hay có lẽ không? Không ai có thể biết được. Nhưng hôm nay tôi rất hạnh phúc, cuối cùng hôm nay tôi đã có cơ hội nói hết những gì trong lòng mình cho Thái Hi nghe.
Sau khi chia tay với Thái Hi tại cổng nhà hát, tôi quay người trở về phòng mình, vừa đi vừa nhớ lại những lời tôi và Thái Hi vừa nói với nhau. Một lần nữa tôi lại nhớ đến lời của anh ấy: “Nhưng cậu có suy nghĩ qua, lỡ như một ngày nào đó, cậu rơi từ trên đám mây xuống, cậu sẽ làm sao? Có thể cậu sẽ ngã đến nỗi không dậy được, thậm chí có thể gãy hết xương!”
Chợt tôi có một dự cảm, dường như lời Thái Hi nói có ý gì đó, lẽ nào anh ấy đang ngầm báo với tôi điều gì chăng? Có chuyện gì đó sẽ xảy ra sao? Nhưng ngoài Thái Chân ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có điều gì ngăn cản bước chân tình cảm giữa tôi và Kỷ Trung! Mặc kệ Thái Hi! Tôi lắc đầu mạnh, nằm trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Tôi đi vào một giấc mơ nặng nề, cảm thấy hình bóng của Thái Hi và Kỷ Trung giống như hai sợi dây đan chéo nhau, vây chặt lấy, tôi cố vùng vẫy, kêu gào trong lưới, muốn thoát ra nhưng tấm lưới đó lại càng siết chặt hơn khiến tôi không thể thở được nữa, bên cạnh còn có Thái Chân mặt mày lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi chợt tỉnh dậy, đưa tay sờ mới phát hiện mồ hôi toát ra đầy người. Tôi nằm đó với tâm trạng bất an, một lúc lâu sau mới lau hết mồ hôi trên trán, vẫn thấy choáng váng. Lúc đó, mới nhận ra mình không cởi áo mà cũng không đắp mền, cứ thế nằm ngang lên giường ngủ với tư thế ngủ kì quái khiến toàn thân nhức mỏi.
Sau khi thức dậy, tôi đi tìm Kỷ Trung. Thấy anh ấy vẫn chưa thức dậy, vì thế tôi một mình đi xuống lầu ra ngoài dạo. Thời tiết hôm nay dường như cũng không tốt lắm, trời âm bạn, từng đám mây dày phủ khắp, không có một tia nắng nào chiếu qua nổi.
Tôi quay về, đang đi bỗng có một người đàn ông đi đến, nói với tôi: “Cô Hàn, phu nhân chúng tôi muốn gặp cô nói chuyện một lát.”
Tôi lấy làm lạ, phản ứng đầu tiên là làm sao anh ta lại biết tôi họ Hàn, nhà chúng tôi ở Nhân Xuyên, ở Thủ Nhĩ này tôi không biết ai cả, càng không thể nào quen một phu nhân nào đó, thế này là sao?
Trong lòng nghi hoặc nhưng tôi vẫn đi theo người đàn ông đó. Chúng tôi đi đến quầy cà phê ngoài trời của khách sạn, có mấy người khách dậy sớm đang ăn sáng. Người đàn ông đó dẫn tôi đến trước mặt một người phụ nữ rồi nói: “Phu nhân…”
Người được gọi là “Phu nhân” đó quay đầu lại, lúc đó tôi ngạc nhiên vô cùng, máu trong người dường như đông cứng lại. Không hề quen người đàn bà đang ở trước mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra “ánh mắt sắc sảo” đó trên khuôn mặt bà ta.
Tôi lúng túng nhìn bà ấy, rồi lắp bắp nói: “Hôm qua, bà theo dõi tôi cả ngày?”
Nét mặt bà ấy đanh lại, lạnh lùng nói: “Là tôi theo dõi con trai tôi.”
“Con trai của bà?”
Bà ấy vẫn lạnh lùng nhìn mặt tôi: “Tôi là mẹ của Kỷ Trung.”
Lúc nghe thấy bà ấy nói là mẹ của Kỷ Trung, ngay lúc đó, dường như tôi hiểu hết mọi chuyện, lại dường như không hiểu gì cả. Tóm lại là một cảm giác rất kỳ lạ đang ùa vào đầu tôi.
Mẹ Kỷ Trung nói tiếp: “Vốn dĩ hôm nay chúng tôi phải bay về Mỹ rồi, nhưng bỗng nhiên Kỷ Trung lại nói với tôi không muốn trở về Mỹ. Tôi cứ nghĩ rằng nó chỉ nhất thời trở tính trở nết, mấy hôm sau thì sẽ đâu vào đấy thôi, không ngờ nó làm thật. Hôm qua, tôi đi theo nó và nghĩ rằng tôi không thể ngồi đó mà nhìn được nữa. Tôi không cho phép đứa con trai duy nhất của mình quan hệ với một đứa con gái không có giáo dục như cô!”
Tôi: “Không có giáo dục?”
Giọng của mẹ Kỷ Trung mặc dù không lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như chiếc búa đập mạnh vào đầu tôi. Cố giữ bình tĩnh, một lúc lâu sau, tôi mới hỏi lại bằng giọng hơi run: “Bà cảm thấy tôi không có giáo dục sao?”
Mẹ Kỷ Trung nhìn chằm tôi: “Không có giáo dục chút nào, tôi không biết bình thường bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào? Rõ ràng cô biết bạn gái của Kỷ Trung là Thái Chân, vậy mà cô lại chen vào thế giới của chúng. Còn nữa, nếu có giáo dục, thì cô đã không dính chặt với Kỷ Trung ở ngoài đường như thế, lại còn không biết xấu hổ nói: ‘Mình ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có tí xíu.’. Nếu cô có giáo dục, thì cô không nên ra đứng cùng cặp với Kỷ Trung chỉ có một tấm khăn quấn quanh người, trên sân khấu của khách sạn. Đó đâu có giống phong cách của đứa con gái có giáo dục chứ?”
Mặt tôi lúc đó biến sắc, dường như trời sập xuống đầu. Bà ấy vừa dứt lời, cả thế giới trong lòng tôi đã sụp đổ! Rõ ràng bà ấy đã điều tra tôi, hơn nữa còn điều tra khá cặn kẽ nữa! Trong lúc tinh thần hoảng loạn đó, trong lòng tôi vẫn chợt thoáng có một suy nghĩ: Trong mắt mẹ Kỷ Trung, mọi hành vi cử chỉ của tôi đều là không có giáo dục, nhưng nếu sau khi bà ấy biết được chân tướng của Thái Chân, thì bà ấy sẽ nghĩ sao?
Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng cười. Mẹ Kỷ Trung không bỏ qua chi tiết nhỏ này, bà ấy hỏi tôi: “Không phục phải không?” Tôi giận đến nỗi không nói nên lời, ngực bắt đầu đập thình thịch.
Bà ta lại nói tiếp: “Nhưng không phụ thuộc vào cô đâu. Đợi Kỷ Trung và Thái Chân tốt nghiệp, chúng sẽ lập tức đính hôn. Đây là quyết định đã lâu của hai nhà chúng tôi, cho nên tôi quyết không cho phép trong thời gian này xảy ra bất cứ việc gì!”
Tôi cố lắc mạnh đầu mình, cố nhịn không để nước mắt trào ra, không được, tôi không thể khóc trước mặt mẹ Kỷ Trung được!
Giọng tôi đầy đau thương: “Tôi hiểu ý của bà rồi, tôi sẽ không làm phiền các người nữa đâu!” Nói xong hai câu này, tôi đứng dậy bước đi. Từng câu từng chữ của mẹ Kỷ Trung nói ra đều như những hòn đá đập vào tim tôi. Có biết bao cảm giác phức tạp lẫn lộn trong lòng tôi: Phẫn nộ, mất mát, tuyệt vọng, đau đớn…
PHẦN IX: TÌNH YÊU ĐẦY BÃO TÁP
Tình yêu đẹp như thế lại phải chịu thử thách đầy khốc liệt, cho dù đến cuối cùng chúng tôi đều kiên trì không chùn bước, lấy niềm đau trước đây đổi lấy niềm hạnh phúc mãi mãi.
CHƯƠNG 22: TẠM BIỆT CON TIM CỦA TÔI
Tôi chạy trong vô định giữa buổi sáng sớm của Thủ Nhĩ. Không suy nghĩ, không ý thức, nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Có người đang gọi tôi phía sau, là giọng của con trai. Vừa nghĩ đến Kỷ Trung, tôi liền hét toáng lên, đến lúc người đó nắm chặt lấy vai tôi, lắc thật mạnh, hét như ra lệnh: “Y Nghiên, đừng hét nữa, cậu tỉnh lại đi! Là mình đây!”
Tôi vẫn cứ hét, hét mãi không chịu dừng, muốn hét cho sự đè nén trong lòng tôi được thoát ra ngoài. Người đó nhéo tai, tôi mới bừng tỉnh, hồi tâm trở lại, nhìn ra ánh mắt lo lắng của Thái Hi: “Y Nghiên, cậu phải bình tĩnh lại, những việc xảy ra rồi sẽ qua thôi.”
Tôi thẫn thờ nhìn Thái Hi, nói: “Thì ra cậu đã biết hết rồi phải không, thảo nào tối qua cậu nói với mình những lời kỳ lạ như thế!”
Trong lòng tôi nhớ rõ những lời Thái Hi đã nói. Tôi lắc mạnh đầu, thì ra là như vậy! Cú ngã này đau lắm, hơn nữa tôi vẫn chưa nghĩ đến rằng, sau khi tôi ngã, người đón lấy tôi trên mặt đất không phải là Kỷ Trung mà là Thái Hi.
Thái Hi nắm chặt vai tôi, rồi ôn tồn nói: “Y Nghiên, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về đi, được không? Cậu nhất định phải kiên cường vượt qua, cậu luôn là cô gái dũng cảm mà, đúng không?”
Tôi vẫn cứ lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, không đúng! Mình không phải là cô gái dũng cảm, mình là đứa con gái không có giáo dục.” Ghì chặt lấy tay Thái Hi, mắt mở thật to, tôi nói thẳng với anh ấy: “Thật đó, Thái Hi, cậu có biết không? Mình là đứa con gái không có giáo dục gì cả!”
Thái Hi đau lòng nhìn tôi: “Không phải đâu, Y Nghiên, cậu là cô gái lương thiện nhất mà mình từng gặp!” Hai tay ôm lấy mặt, tôi vẫn kêu gào hoảng loạn.
Bỗng nhiên, sau lưng vọng lại tiếng nói: “Bỏ bạn gái của tôi ra! Ngay lập tức!”. Đó là giọng của Kỷ Trung! Cuối cùng, anh ấy đến rồi. Giọng của Kỷ Trung bỗng làm tôi bừng tỉnh. Kỷ Trung đến bên cạnh, chúng tôi đối diện với nhau, tôi muốn cố gắng giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh, trong lòng nghĩ có lẽ nên nói chuyện thẳng thắn với anh ta rồi.
Không ngờ, Kỷ Trung đã nói một câu: “Từ sáng sớm mình mải tìm cậu cho đến bây giờ, thì ra cậu đến đây tán gẫu với người ta, vui vẻ đến thế?!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian